Nàng đẹp, chẳng ai có thể phủ nhận được điều đó, chẳng thế mà từ những gã trai trẻ mới lớn cho đến những người đàn ông thành đạt hay những người trên đầu đã hai thứ tóc đều "mòn con mắt" khi thấy nàng. Có lẽ đến ông trời cũng ganh ghét vẻ đẹp của nàng nên để cho nàng chịu cảnh "hồng nhan bạc phận". Nàng 25 tuổi nhưng có chồng nghiện.
  
Ngày nàng lấy chồng, ai cũng thầm mừng cho nàng vì lấy được tấm chồng tử tế. Người trong xóm lấy nàng ra để làm gương cho con gái mình: "Chúng mày học tập cái An đi, nó đẹp gái, tính tình hiền dịu giờ lấy được tấm chồng tài giỏi giàu có, xóm này ai được bằng nó". Cuộc đời nàng tưởng đã hạnh phúc trọn vẹn khi sinh cho gia đình chồng một thằng cu nối dõi, nhưng ông trời đâu có ưu ái nàng. Chồng nàng bị nghiện.

Chồng nàng nghiện rất lâu rồi, nhưng anh ta hút chích đầy đủ, trông béo tốt nên chẳng ai ngờ đến. Khi nàng ở cữ thì phát hiện chồng mình nghiện quá nặng rồi. Bố mẹ chồng không thể giấu giếm được nữa mới quyết đưa anh ta đi cai nghiện. Ngày anh chồng đi cai nghiện, nàng ôm đứa con đỏ hỏn níu áo chồng: "Anh ơi, gắng cai nghiện tốt, mẹ con em ở nhà mong anh sớm trở về."

Chồng nàng nhìn thấy vậy cũng rưng rưng: "Anh xin lỗi em và con, chờ anh nhé!"

Hết thời gian ở cữ, nàng đi làm lại. Ở nhà bố mẹ chồng thấy nàng đi làm thì tỏ vẻ không bằng lòng. Theo ông bà thì "nhà này đủ tiền bạc để nuôi mẹ con cô sống sung sướng, chồng cô không ở nhà, cô đi làm để đàn đúm đú đởn với thằng nào à?". Dù nàng có giải thích thế nào bố mẹ chồng cũng không cho nàng đi làm. Mãi tới khi vào trại thăm chồng, nàng kể cho chồng nghe và nhờ chồng khuyên bố mẹ thì ông bà mới đồng ý cho nàng đi làm lại. Nhưng mỗi sáng đi làm, nàng lại bị soi từ đầu đến chân xem quần áo có "lẳng lơ" không, chiều về thì bị soi xem "có mùi theo trai" không. Nàng ức lắm nhưng vì chồng vì con nên cũng nhịn bố mẹ chồng.

Hồng nhan bạc phận - 1

Sau đám cưới, mẹ con nàng về ở nhà gã. Gã chu đáo với nàng, yêu thương con trai nàng hết mực. (ảnh minh họa)

Rồi nàng nhận được tin chồng chết trong trại. Anh ta hút trộm thuốc và bị sốc thuốc. Ngày đưa tang chồng, nàng ngất lên ngất xuống. Nhìn cảnh vợ góa con côi, có người thương xót nàng thì bảo đúng là "hồng nhan bạc phận", có người độc miệng thì bảo "vợ thế kia chết đi chỉ béo thằng khác nó xơi thôi",... Bố mẹ chồng nàng nghe được lại càng cay độc với mẹ con nàng hơn. Ông bà cho rằng nàng có số sát chồng, nàng về nhà này có ít ngày mà chồng đi trại rồi chết yểu, còn nàng cứ béo tốt phây phây. Nàng quá buồn đau mất chồng rồi, nàng không đủ sức để thanh minh hay giải thích với bố mẹ chồng nữa. Từ đó nàng sống vật vờ như một cái bóng trong nhà chồng. Nhiều khi nghĩ quẩn, nàng muốn chết quách đi cho xong, nhưng nhìn đứa con thơ dại nàng chỉ còn biết khóc.

Không hiểu bố mẹ chồng nàng nghe ai nói con trai nàng chẳng giống bố. Về nhà, ông bà lôi ảnh chồng nàng hồi nhỏ ra ngắm rồi nhìn lại thằng bé. "Không giống thật ông ạ, hay là nó không phải cháu mình". Nàng nghe bố mẹ chồng nói vậy, bao nhiêu hờn tủi theo nước mắt chảy xuống mặn đắng. Nàng biết khóc cùng ai đây, người có thể bảo vệ nàng cũng đã mất rồi. Bố mẹ chồng mới đầu còn tỏ ra nghi hoặc, sau càng ngày thấy cháu không giống bố thì quy kết luôn cho nàng cái tội lăng loàn. Ông bà nói thằng bé là con rơi con rớt, thằng khác "ăn ốc" để con trai ông bà "đổ vỏ". Ông bà còn không thèm chăm sóc thằng bé khi nàng đi làm, có hôm về thấy con khóc khản cổ mà ông bà vẫn ngồi xem ti vi. Hoặc khi thằng bé khóc là ông bà lại nhìn nàng với ánh mắt hằn thù, thậm chí có lúc còn chạy lại bịt miệng để cháu không khóc nữa. Với ông bà thì mẹ con nàng trở thành cái gai nhức nhối trong mắt, chỉ vì mẹ con nàng mà con trai ông bà mới chết yểu. Đến lúc này nàng không chịu được nữa, nàng căm thù nói trong nước mắt: "Bố mẹ không thương cháu, cũng xin đừng làm vậy tội nghiệp cháu. Con sẽ đưa cháu đi, từ giờ cháu chỉ là con trai con, không có liên quan gì đến bố mẹ nữa, mong rằng sau này bố mẹ đừng hối hận chuyện này". Đêm hôm đó nàng ôm con ra khỏi nhà chồng.

***

Có không ít kẻ nhòm ngó nàng, thòm thèm nàng. Trong đó có cả những gã trai chưa vợ, hoặc những gã đàn ông dửng mỡ "chán cơm thèm phở", nhưng nàng đâu còn tâm trí để yêu đương ai nữa. Nàng nghĩ cuộc đời này chỉ sống với con trai là đủ. Một lần nàng gặp lại người bạn học cũ, gã này cũng từng chết mê chết mệt nàng. Gã và nàng hỏi thăm cuộc sống của nhau từ khi ra trường. Hôm đó sau khi ngồi café trò chuyện, gã đưa nàng về nhà. Biết nhà nàng, gã thường xuyên qua giúp đóng cái đinh, sửa cái vòi nước, hay thay cái bóng điện,... Mỗi lần đến chơi gã mua quà cho con nàng, gã ôm ấp cưng nựng bé như con mình. Nhiều lúc nhìn con trai quấn quýt bên gã, nàng thấy giống một gia đình mà lại chạnh lòng. Nàng làm sao dám mơ tưởng đến gã, gã giàu có, lại chưa vợ, có biết bao cô gái trẻ đẹp theo mà gã còn không ưng huống hồ là nàng. Thế nhưng gã lại một lòng một dạ với nàng. Dần dần, gã trở nên thân thuộc với mẹ con nàng. Nàng cũng không biết tình cảm nàng dành cho gã là gì nữa, là tình yêu hay là sự cảm động.

Lần đó sinh nhật nàng, gã tổ chức bữa tiệc lãng mạn dành cho mẹ con nàng. Lâu lắm rồi nàng chẳng còn nhớ đến ngày sinh nhật mình nữa, có lẽ từ năm chồng nàng chết. Bữa đó gã cầu hôn nàng.

"An, lấy anh nhé!"

"Em, em đâu còn xứng với anh. Còn con trai em nữa, anh không sợ gánh nặng ư?"

"Anh xác định rồi, con em cũng là con anh. Anh muốn được chăm sóc mẹ con em, những ngày qua anh rất hạnh phúc. Bao năm rồi, anh chưa từng quên em, được gặp lại em là điều may mắn nhất cuộc đời anh. Em đồng ý nhé."

Nàng còn chưa biết trả lời sao thì con trai nàng bên cạnh thỏ thẻ:

"Con đồng ý, con thích chú Hưng lắm mẹ ạ. Chú Hưng nói chú ấy là bố, con thích bố".

Nghe con trai nói nàng không cầm được nước mắt. Nàng cần gã, con trai nàng cũng cần gã, làm sao nàng không đồng ý được, làm sao nàng không hạnh phúc đây?

Sau đám cưới, mẹ con nàng về ở nhà gã. Gã chu đáo với nàng, yêu thương con trai nàng hết mực. Điều này nàng không dám mơ tới, không ngờ sau bao lận đận cuối cùng nàng cũng tìm được bến đỗ bình an cho cuộc đời mình. Rồi niềm vui ấy càng trọn vẹn hơn khi nàng mang thai. Khi ấy gã hạnh phúc, gã ôm nàng chạy khắp nhà. Từ khi mang thai, gã đề nghị nàng nghỉ việc ở nhà. Chiều chồng và cũng lo lắng cho cái thai nên nàng theo ý gã. Gã cũng hay bỏ việc ở nhà với nàng hơn, gã muốn chăm sóc mẹ con nàng thật tốt. Nhưng chính vì bỏ bê công việc, gã bị người ta lừa. Chỉ đôi ba tháng mà gã gần như mất trắng tay, gã suy sụp lao vào trò đỏ đen để mong gỡ gạc lại. Càng lao vào cờ bạc, gã càng quẫn trí. Gã thua hết lần này đến lần khác, rồi công ty gã cũng bán, tiền tiết kiệm cũng nướng vào trò đỏ đen. Còn cái nhà làm nơi trú thân cho mẹ con nàng là gã chưa mang đi gán. Gã lao vào rượu để giải sầu.

Thâu đêm suốt sáng gã đánh bạc, rồi chán lại đi uống rượu, kết thúc là sáng hôm sau trên giường với một em cave nào đó. Bỗng dưng thấy gã đổ đốn, nàng hờn trách, nàng hậm hực. Đang sẵn có tý men, lại nghe nàng oán trách làm gã phát điên lên. Gã chỉ thẳng mặt nàng mà đay nghiến: "Cô là cái loại đàn bà chẳng ra gì. Thấy chồng say rượu buồn bực không lo, chỉ lo hờn giận. Tôi nuông chiều cô quá mà, đúng là đồ ăn bám lại còn không biết điều. Cô chẳng bằng mấy con cave ngoài đường."

Hồng nhan bạc phận - 2

Nằm dưới sàn nhà, nàng đau đớn quá. Đau cả thể xác lẫn tinh thần. Nàng cố gọi một ai đó giúp nàng nhưng chẳng có ai. (ảnh minh họa)

Nàng sững sờ, chưa bao giờ gã nặng lời với nàng chứ đừng nói là chửi mắng. Nghe những lời gã nói, nàng òa khóc, thì ra gã có người khác, gã ruồng rẫy mẹ con nàng.

"Anh đi gái, anh có còn là con người không? Tôi đang mang thai còn anh thì đi vui vẻ ở ngoài, về nhà còn chửi mắng tôi".

"Đi gái thì làm sao. Tôi mệt mỏi với cô lắm rồi. Dính vào đời cô mà tôi trở nên khốn nạn thế này đây, cô đúng là sao chổi, cái đồ đàn bà như cô chỉ hại chồng hại con thôi, sao tôi ngu thế này,...".

"Anh nói gì? Anh ân hận rồi đúng không? Vậy thì chia tay đi, tôi sẽ ra khỏi nhà này".

Gã lao tới tát bốp vào mặt nàng: "Cô bước ra khỏi nhà này, tôi giết cô". Rồi gã đẩy nàng ngã và bỏ đi.

Nằm dưới sàn nhà, nàng đau đớn quá. Đau cả thể xác lẫn tinh thần. Nàng cố gọi một ai đó giúp nàng nhưng chẳng có ai. Mãi đến lúc người ta phát hiện ra và đưa nàng đi cấp cứu thì nàng đã mất con. Nằm trong bệnh viện nàng chỉ biết khóc. Nàng khóc cho con, khóc cho mình. Đứa trẻ chưa kịp chào đời, nàng không giữ được nữa rồi. Nàng chẳng còn gì để luyến tiếc người chồng như gã nữa, nàng hận gã, nàng hận cả nàng. Có phải đúng như lời gã nói, nàng là người đàn bà hại chồng hại con? Có phải cuộc đời này của nàng sẽ gian truân, sẽ chịu cảnh bạc mệnh? Giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng khỏe lại để dẫn con trai nàng đi một nơi thật xa, nơi đó sẽ không có đau khổ, nơi đó nàng sẽ làm lại cuộc đời, chỉ hai mẹ con nàng là đủ.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét