Gia đình khó khăn kinh tế, anh còn phải lo cho đứa em đi học đại học, nên tháng lương nào tôi cũng phụ để giúp đỡ anh.
  
Tôi và anh quen nhau đã gần hai năm qua một người bạn giới thiệu. Chúng tôi đã có tình cảm với nhau sau hơn một tháng nói chuyện qua điện thoại và cuối cùng chúng tôi hẹn gặp tại một nơi lãng mạn dành cho đôi lứa yêu nhau. Lần đầu gặp tôi cũng khá ấn tượng vì nhìn anh cũng khá bảnh trai và nói chuyện vui vẻ. Thế là chúng tôi chính thức yêu nhau.

Thời gian đầu cũng khá lãng mạn và anh quan tâm tôi nhiều lắm. Yêu nhau khoảng nửa năm thì tôi biết anh thường xuyên gặp khó khăn về tiền bạc mặc dù công việc anh cũng khá ổn định. Có lẽ một phần do gia đình anh cũng khó khăn về kinh tế và anh còn phải lo cho đứa em đi học đại học. Còn tôi thì ngược lại, tôi sinh ra trong một gia đình khá giả và chưa bao giờ phải nghĩ nhiều về tiền bạc.

Thời gian đầu, anh thường xuyên không vui khi gặp khó khăn về tiền bạc, thậm chí còn giận tôi vô cớ. Khi thấy tôi khóc thì anh nói do anh phải suy nghĩ nhiều vì tiền bạc nên anh mới như vậy. Từ lúc quen anh tới giờ tôi phải suy nghĩ về tiền bạc rất nhiều và đôi lúc tôi thấy mình mệt mỏi quá.

Nhìn lũ bạn có bạn trai được quan tâm chăm sóc, được bạn trai dẫn đi sắm quần áo tôi cũng hơi mủi lòng nhưng tôi nghĩ được cái này thì mất cái kia. Tháng lương nào tôi cũng phụ anh để lo cho những khó khăn trước mắt của bạn trai vì tôi nghĩ khi không gặp khó khăn về tiền bạc nữa thì anh sẽ không còn cộc cằn và nóng giận vô cớ nữa.

money-7257-1406276569.jpg
Ảnh minh họa: Singleand.

Nhưng đã gần một năm nay, hầu như tôi thấy sự giúp đỡ của tôi không thay đổi được gì. Anh vẫn gặp khó khăn tiền bạc, thậm chí vẫn phải vay nợ và đôi lúc anh cáu gắt với tôi vì những chuyện không đâu mặc dù anh vẫn quan tâm và lo lắng cho tôi. Tôi đã dẫn anh về ra mắt gia đình và ba mẹ cũng không phản đối nhưng có vẻ hai người không vui vì không muốn tôi phải làm dâu ở một nơi xa xôi. Tôi rất thương ba mẹ và cũng rất thương anh, tôi cũng muốn có chồng khá giả một chút để ba mẹ tôi không phải lo và nở mày nở mặt với họ hàng.

Rồi ba mẹ tôi đã mở cho tôi một hướng đi mới, một là tôi sẽ đi du học hoặc ở lại và có chồng. Nhưng lúc này làm sao anh cưới tôi được trong khi bản thân anh còn lo không nổi, anh nói tôi đợi anh thêm 2-3 năm nữa nhưng tôi thấy nó xa vời quá. Anh nói gia đình anh cũng khó khăn nên việc cưới xin chắc anh phải lo toàn bộ.

Tôi thấy anh cũng cố gắng, cũng thương tôi nhưng vấn đề là từng ấy thời gian anh có thể cưới tôi được không. Hay vẫn như bây giờ và tôi lại phải chờ đợi tiếp, nay tôi cũng đã 25 tuổi rồi. Đôi lúc tôi nghĩ vì tình yêu tôi sẽ chiến đấu tới cùng, sẽ ở lại cùng anh và tôi hy vọng một tương lai tươi sáng phía trước. Nhưng dường như có một mình tôi cố gắng, một mình tôi quan tâm anh nhiều. Hình như tôi thấy anh nghĩ cho anh nhiều hơn và ít khi nào anh nghĩ đến cảm xúc của tôi.

Tôi cho anh mượn tiền và tháng nào tôi cũng không dám ăn, dám mặt để dư một ít gửi về cho ba mẹ tôi vui. Tôi biết là anh cũng có suy nghĩ, anh cũng buồn nhưng có bao giờ anh nghĩ là tôi phải hy sinh cho anh nhiều đến mức nào không?

Thực sự tôi không biết phải làm thế nào trước lời đề nghị của cha mẹ. Tôi vừa nghĩ tới anh, vừa nghĩ tới tương lai của mình. Tôi phải làm sao đây? Thực sự tôi không biết mình phải làm gì trong lúc này?  

0 nhận xét:

Đăng nhận xét