Tôi yêu Dũng nhưng những kỉ niệm với Cường cứ tràn về khiến tôi luôn bị ám ảnh.
  
Dũng và tôi yêu nhau gần hai năm thì quyết định kết hôn! Hiện tại, tôi và anh đang chuẩn bị cho một lễ cưới đơn giản mà ấm áp. Tôi đặt rất nhiều niềm tin vào anh và tình yêu của chúng tôi! Bởi tôi tin vào tình yêu đi lên từ tình bạn chân thành! Một tình bạn tri kỉ, chứ không phải đơn giản như lời hứa tình yêu ngọt ngào rồi... gió bay!

Cách đây 5 năm, tôi và Cường là một cặp đôi "trai tài gái sắc" trong trường Đại học. Tình yêu giữa tôi và anh nảy nở rất tự nhiên, trong sáng. Tôi luôn hi vọng tình yêu của chúng tôi sẽ có một kết quả tốt đẹp. Còn Dũng là bạn thân của Cường, học lớp bên cạnh. Những buổi đi chơi của tôi với Cường thường có mặt Dũng, không biết từ lúc nào ba người chúng tôi trở nên thân thiết. Nhà Cường thuộc diện giàu có trong trường, nên học xong chắc chắn anh sẽ kế nghiệp công ty của bố anh. Nhưng anh còn có ước mơ lớn hơn, đó là ước mơ du học nước ngoài để phát triển bản thân, tôi biết anh rất có tham vọng. Nhưng với tôi, anh là người tôi rất tin tưởng, anh từng nói rằng: " Em là tất cả của anh! Anh hứa sẽ mãi yêu em và mang đến cho em hạnh phúc!". Lời nói ấy luôn tạo cho tôi một động lực để tôi cố gắng vươn lên xứng đáng với anh, với gia đình anh. Vì tôi biết bố mẹ Cường rất coi trọng sự nghiệp, chắc chắn họ sẽ không để con trai quý tử cưới một cô vợ không có học thức!

Nhưng rồi anh đi không một lời tạm biệt, tôi nghĩ anh không gặp tôi có lẽ vì anh sợ tôi buồn và sẽ níu kéo anh. Đến ngày anh ra sân bay, tôi biết được lịch bay là nhờ có Dũng, tôi gọi cho anh, anh tắt máy, tôi chạy như con thiêu thân khắp sân bay để tìm anh. Kết quả là vẫn không gặp được anh. Tôi ngã sụp xuống giữa sân bay, thật đau khổ vì người tôi yêu lại có thể không gặp mặt tôi lần cuối trước một chuyến đi rất dài như vậy. Có thể 3 năm nữa chúng tôi mới gặp lại, cũng có thể là 5 năm hay 10 năm. Tại sao, tại sao anh lại hứa với tôi như vậy, thà anh đừng hứa để tôi không mong chờ và hi vọng.

Tôi cúi gằm mặt xuống để không ai biết tôi đang khóc, khóc rất nhiều. Bỗng từ đằng trước có một cánh tay quen thuộc chìa ra, tôi nghĩ có lẽ họ thấy thương hại tôi nên định dìu tôi dậy! Nhưng cánh tay đó lại chính là Dũng. Sao lúc nào cũng là anh, những lần hẹn hò bị Cường cho "leo cây" hay những lúc tôi tôi buồn vì chúng tôi giận nhau đều xuất hiện cánh tay ấy. Dường như Dũng luôn đứng đằng sau tôi vào những lúc tôi đau khổ nhất thì anh xuất hiện!

Tôi gạt tay Dũng ra và nói: " Anh chỉ chờ lúc tôi đau khổ nhất rồi giả vờ thương hại tôi đúng không? Trong lòng anh đang cười vào mặt tôi đúng không? Tôi không sao hết. Tôi tự đi được!". Thực ra thì tôi và Dũng chưa một lần nói chuyện nghiêm túc với nhau, nếu có thì chỉ là những khoảnh khắc rất ngắn ngủi nên tôi không thể hiểu hết con người Dũng như thế nào. Tôi đâu có ngờ những câu nói ấy lại làm Dũng đau lòng đến thế!



Tôi yêu Dũng nhưng những kỉ niệm với Cường cứ tràn về khiến tôi luôn bị ám ảnh (Ảnh minh họa)

Giờ đây, tôi và Dũng đang rất hạnh phúc. Ngày ấy tôi không nghĩ là có kết quả như bây giờ. Và nếu không có bài học mà Cường để lại cho tôi thì có lẽ tôi không yêu Dũng và không biết anh yêu tôi đến thế. Thực ra thì tôi không phải là người hiểu Cường nhất, Dũng luôn là người động viên và cổ vũ cho tình yêu "hạn hẹp" mà Cường dành cho tôi. Những lần giận nhau, cãi nhau với Cường đều nhờ Dũng xoa dịu nên Cường mới chịu "nhường nhịn" tôi. Ấy vậy mà tôi cứ ngỡ Cường là người tâm lý và vị tha. Và hơn ai hết, Dũng cũng chính là người hiểu được sự tham vọng lớn lao của Cường, nó lấn át anh ta để rồi anh ta quên đi lời hứa với tôi và quyết định lập nghiệp ở Mỹ, không trở về Việt Nam nữa. Trong "vũng lầy" đau khổ, tuyệt vọng thì tình yêu của Dũng đã thức tỉnh tôi, kéo tôi dậy và biến tôi thành một con người mới! " Hãy cứ yêu em như thế! Dũng nhé! Hãy cứ đứng đắng sau khi em đau khổ, đứng cạnh em khi e hạnh phúc và đứng đằng trước khi em sắp gục ngã nhé!"

Lễ cưới trước mắt, cảm giác hồi hộp sắp được làm vợ anh, sắp đạt được ước mơ lớn nhất cuộc đời, tôi hồi hộp đến nỗi không cảm nhận được sự trôi đi của thời gian. Lúc đó, tôi đang loay hoay chỉnh lại váy cưới, thì... bỗng từ đằng sau có một giọng nói vừa quen vừa lạ như hét vào tim tôi: "Huyền! Em nỡ làm vậy với anh ư?"....

Tôi quay lại, chưa bao giờ tim tôi lại có cảm giác ngừng đập như lúc này:

- A...a...nh...Cường! T...ại sao anh vào đây được, co..ó ai biết anh đến đây không?

- Anh không quan tâm! Anh chỉ quan tâm tại sao em lại làm như vậy với anh? Em không tin anh sao?

Tôi ngã sụp xuống nền nhà, nước mắt vội vã tuôn trào, tôi nói trong sự uất nghẹn:

- Anh đừng nói như vậy! Anh chính là người phản bội trước! Tại sao anh quay lại? Tại sao anh không ở đó luôn? Tại sao đến ngày tôi kết hôn anh quay lại để dằn vặt tôi như thế này?

Cường bỗng dưng quỳ xuống trước mặt tôi và nói:

- Anh không phản bội em! Anh xin lỗi vì không liên lạc! Anh sợ em sẽ nhớ anh không chịu nổi! Anh vẫn yêu em! Anh vẫn giữ lời hứa! Tình yêu của anh không hề thay đổi! Hãy quay lại với anh!

- Anh im đi! Hãy để tôi được yên! Đừng làm khổ tôi nữa!

Nói xong rồi, tôi chạy khỏi đám cưới như "con thiêu thân" trong bộ dạng đau khổ và tuyệt vọng, để lại cho Dũng và tất cả bạn bè một nỗi buồn cùng câu hỏi vì sao.

Bây giờ đây, khi bình tâm lại, tôi thấy mình thật bồng bột. Tôi rất yêu Dũng, thương anh ấy, nhưng vì không chấp nhận được sự thật này mà tôi quyết định trốn tránh cả hai! Tôi yêu Dũng nhưng những kỉ niệm với Cường cứ tràn về khiến tôi luôn bị ám ảnh. Tôi chỉ muốn dành cho Dũng một tình yêu trong sáng, không "tì vết" như vậy có sai hay không? Tôi phải làm gì khi Cường vẫn cứ xuất hiện? Hãy cho tôi một lời khuyên! 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét